Thôi thì cố dịch thử câu 4 & 5 vậy.
Từ nhỏ, khi được học khiêu vũ, mẫu thân thường hay nhấn mạnh rằng mặc kệ là ca hát hay khiêu vũ, trước hết bản thân phải có cảm xúc mới có hy vọng làm người khác rung động. Tâm hồn thiếu nữ đắm chìm giữa cỏ hoa, bỗng vui mừng khi thấy một bông hoa nhài. Ta không nhìn hắn, bước chân di chuyển nhẹ nhàng, biểu cảm khi vui khi buồn, giống như đã yêu thích bông hoa này, nhưng lại rụt rè, lưỡng lự không dám hái. Hát xong một khúc, ta nghiêng đầu khẽ liếc nhìn Bát A Ca, hắn giật mình nhìn ta. Ta đảo mắt nhìn, khẽ cười, trong tay cầm bông đỗ quyên ném về phía Bát A Ca, hắn vô thức giơ tay bắt lấy. Ta không nhìn hắn nữa, bước thẳng ra khỏi vườn hoa.
Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất, hắt vào phòng những tia nắng vàng nhạt, ấm áp. Hạc Lưu Lẫm đắm chìm trong đó, khép hờ đôi mắt, khuôn mặt được nắng chiếu vào trở nên hồng hào, xinh đẹp tựa như một pho tượng tuyệt mỹ.