Cô gái thúc ngựa đến trước mặt Tường, cười tươi như hoa nói:
- Hây da, mệt chết muội mất, huynh thật không có xíu gì là lễ độ, muội còn chưa nói vào truyện chính mà huynh đã bỏ đi.
Cô gái ngữ khí hết sức thân mật, mềm mại, chính là thiếu niên áo trắng nữ cải nam trang tại tiệm cơm. Lúc này đã vận nữ phục trông vô cùng kiều diễm. Những thứ đó đối với nam nhân khác mà nói quả thật là tư vị rất tốt nhưng đối với Tường thì ngược lại. Từ nhỏ Tường đã được phụ thân dạy bảo rằng 'nữ nhân càng đẹp thì lại càng khó lường lòng dạ' nên khi nhìn thấy những cử chỉ đó từ cô gái càng khiến y phản cảm hơn. Y vận kình vào tay hữu ngốn cái chỉa ra bốn ngọn còn lại khép hờ, rồi nhanh như tia chóp cánh tay đã hướng tới cổ cô gái chộp lấy. Cô gái thấy thế quyền của y hung bạo như thế chỉ mỉm cười, lui lại hai bước khiến năm ngón tay của Tường chộp vào khoảng không.
Tường thấy cô gái trước mặt dáng người mảnh mai tưởng rằng nàng không biết võ công, không ngờ thân pháp nàng lại nhanh nhẹn như vậy. Y tức giận nhân lúc tay còn trong khoảng không cả thân người bỗng lắc sang phải tung một cước hình bán nguyệt vào mặt cô gái. Cô gái cũng chẳng phải dạng vừa nhẹ khom người né cước đó của Tường, sau đó co hai chân lại nhảy mạnh về mé tả. Thân pháp đó của cô gái nhìn giống như một con thỏ lớn đang nhảy trông đáng yêu vô cùng. Tường sôi máu vì đây chính là lần đầu tiên trong đời y ra hai chiêu mà không khống chế được địch thủ. Y hét to một tiếng vận thêm kình lực vào cả hay tay. Chỉ thấy hai cánh tay y hướng vào nhau như chiếc sừng trâu rồi bất ngờ song quyền hướng về phía cô gái đánh tới. Thấy vậy cô gái bỗng đá chân trái về phía trước, chân phải co lại rồi cả hai chân cùng dụng lực đạp mạnh xuống đất một cái, thân hình cô gái đã lộn trên không hai vòng, đáp về phía sau hai trượng. Hai mắt Tường loé hung quang, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế, hai chân y đạp mạnh một cái thân hình như một mũi tên ra khỏi nỏ bay về phía cô gái. Chiêu này vừa nhanh, hiểm, lại bất ngờ, không biết hồng y thiếu nữ có cách hoá giả hay không mà vẫn đứng trơ như gỗ nhìn thân hình Tường đang bay đến.
Khi song quyền của Tường sắp chạm vào hai đầu vai cô gái, bỗng, nàng nhẹ nghiêng mình một cái lách thân hình mảnh khảnh vào giữa hai tay của Tường. Hai tay của Tường lần thứ tư đánh vào khoảng không nhưng lần này y không còn thời giờ để ra chiêu thứ năm nữa. Tư thế lúc này của hai người rất khó mà nói thành lời. Song quyền đó đánh vào khoảng không, cô gái lại lách vào giữa hai cánh tay ấy khiến bây giờ tư thế của Tường giống như đang ôm cô gái vào lòng. Tường vừa hốt hoảng, tức giận, lại xấu hổ. Dù gì y cũng vừa mới hai mươi, đây là lần đầu chung đụng với phái nữ, huống hồ lại là một thiếu nữ xinh đẹp. Y chỉ cảm thấy khắp người thiếu nữ tỏa ra mùi hương nhè nhẹ mê người, những sợi tóc óng ả kia vươn lên má y, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia vùi vào lòng y, từng hơi thở nóng ấm của nàng dán vào thân thể y. Nhất thời trái tim y đập lệch đi một nhịp trong sát na đó. Y còn chưa hoàn hồn bỗng cảm thấy một vòng tay mềm mại ôm chặt lấy thắt lưng khiến y bất giác không lạnh mà run.
Y thầm kinh hãi trong lòng, cô gái này với y chỉ gặp mặt một lần ở khách điếm nhưng nàng lại xưng hô với y thân mật như đã từng quen biết. Mà bây giờ lại... Vốn dĩ khi nãy y ôm cô gái chỉ vì lỡ đà những tưởng cô gái sẽ cho y một bạt tay hay tốt lắm là thẹn thùng, nhưng không ngờ cô gái này lại mạnh dạn ôm lấy y như vậy. Y nghĩ: "Cô gái nãy luôn tìm cách tiếp cận ta không biết có mục đích gì. Ta vốn nghĩ cô ta bị người ta sai khiến nhưng không ngờ cô ta lại có võ công không tệ, nếu ta không nặng tay thì... vậy thì đừng trách ta độc ác". Nghĩ vậy y đẩy cô gái ra rồi nhanh như cắt vung tai trái chộp vào cổ cô gái nhấc lên, miệng quát:
- Cô tiếp cận ta có mục đích gì nói mau?
Quyền này đã nhanh, khoảng cách của hai người lại gần như vậy, nàng làm sao né kịp bị y nhấc lên như vậy, nàng hằn hộc nhìn người trước mặt mắng:
- Ngươi thật là không biết tốt xấu, lại thiếu lịch sự, xấu xa, thô bạo, mặt như tảng băng trên đỉnh Tuyết Sơn, lại ăn hiếp nữ nhân yếu đuối. Phụ thân ta đúng là mù mới cho ta dây vào người như ngươi.
Cô gái nói một tràng càng khiến Tường tức giận, y vận thêm kình vào cánh tay, bóp chặt cổ cô gái, lớn tiếng:
- Phụ thân cô là ai nói mau. Kêu cô tiếp cận ta có mục đích gì?
Hồng y thiếu nữ bướng bỉnh:
- Không nói.
- Khôn hồn thì nói ra mau, không thì đừng trách ta ra tay độc ác.
- Khô...Không nói.
- Có nói hay không?!?
- Đông Phương Tường! Có giỏi ngươi giết ta đi.
Cô gái ú ớ phát ra từng tiếng. Tường vừa nghe thấy ba chữ "Đông Phương Tường" thì mặt biến sắc, sốt ruột hỏi:
- Sao ngươi lại biết? Rốt cuộc phụ thân ngươi là ai, hả?
Cô gái bị y bóp cổ mặt sớm đã tái mét, sắp tắt thở đến nơi vậy mà vẫn bướng bỉnh thều thào:
- Có... có bóp chết ta, ta cũng không nói.
Tường hết cách, biết cứ thế sẽ không điều tra ra tin tức gì, y buông cổ nàng ra điểm vào hai nguyệt đạo bên vai cô gái, giọng dịu đi một chút:
- Nếu cô chịu nói, ta hứa sẽ không làm khó cô nữa.
Cô gái vênh mặt:
- Ta đã nói không nói là không nói. Đừng phí công vô ích.
Tường bóp chán suy nghĩ, hồi lâu bỗng quay lại nói:
- Thật là không nói?
- Có giết ta cũng vậy.
- Vậy thì đừng trách ta không khiếm nhã.
- Có trò gì hành hạ ta thì giở ra đi. Ta thật đã nhìn nhầm ngươi.
Tưởng mỉm cười nói: "Là cô nói đấy nhé!" Nói rồi y vờ thò tay xuống bụng tháo thắt lưng ra. Cô gái cả kinh nói:
- Ngươi... Ngươi làm trò gì thế? Mau dừng lại đi.
Tường cười hả hả nói:
- Chẳng phái cô rất thích quyến rũ nam nhân sao? Nếu cô không nói ta sẽ cởi quần đi tiểu ngay trước mặt cho cô xem.
Cô gái mặt đỏ tận mang tai, ấp úng la lên:
- Ngươi thật bỉ ổi. Mau dừng lại đi, ta nói, ta nói.
Tường buột lại thắt lưng nhìn cô gái hỏi:
- Rốt cuộc cô là ai, phụ thân cô là ai? Theo ta có mục đích gì?
Cô gái trừng mắt nhìn y nói:
- Ta đã nói rồi, ta họ Triệu thì tất nhiên phụ thân ta cũng họ Triệu. Còn về tại sao theo ngươi thì...
Tường vặn hỏi:
- Thì sao?
Cô gái cười khúc khích:
- Là để đòi nợ ngươi chứ sao?
- Hoang đường, ta thiếu cô cái gì?
- Người thiếu ta một đời.
Tường bực mình:
- Bây giờ có nói thật hay không?
Nói rồi định giờ trò cũ. Hồng y thiếu nữ la toáng lên:
- Nè, nè ta nói thật mà, ngươi... ngươi...chính là vị hôn phu của ta.
- Hôn phu?
Cô gái nuốt nước bọt nói tiếp:
- Chẳng phải Đông Phương thế gia và Triệu gia có hẹn ước hai mươi năm sao? Khi nào ta đủ mười tám tuổi, ngươi phải lấy ta sao?
Nghe cô gái nhắc, Đông Phương Tường mới nhớ lại lời của tiên phụ trước khi mất. Quả thật, lời này của nàng là thật, y từ tốn cất tiếng, giọng nghẹn ngào:
- Đông Phương thế gia đã không còn, hẹn ước cũng cần chi nữa nữa...
Cô gái thở dài:
- Haizz. Ta cũng nói với phụ thân như vậy nhưng người có thèm lí đến đâu, cứ bảo lời đã nói ra ngựa ngoan chớ cải gì gì đó. Cái gì mà không nên gặp hoạn nạn mà quên đi tình nghĩa xưa gì gì đó. Cả ngày bắt ta thiêu thùa, may vá, lại không cho ta ra ngoài chơi. Tất cả là do ngươi, hôm nay ngươi lại... ngươi lại... Hây thiệt là tức chết mà.
Nói rồi nước mắt nàng trực rơi xuống, Đông Phương Tường lắc đầu kêu khổ vì có vị hôn thê tâm trạng thất thường như vầy, y tìm cách cứu vãn:
- Cô hãy về nói với gia phụ, thịnh ý đó Đông Phương Tường này khắc ghi trong lòng, có điều hôn sự thì cô cứ bảo gia gia cô hủy bỏ, ta không trách.
Hồng y thiếu nữ trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi tưởng ta là ai mà muốn cưới là cưới, muốn bỏ là bỏ. Huống hồ khi nãy ngươi đã làm ô quế tấm thân trong sạch của ta, nói hủy hôn là hủy sao?
Tường mồm chữ a miệng chữ ô, chìa ngón tay trỏ chỉ vào ngực mình nói:
- Ta làm ô quê tấm thân cô?
Cô gái tức giận nói:
- Chẳng phải khi nãy ngươi đã, ngươi đã..., Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đã ôm ta mà còn không chịu trách nhiệm?
Tường gân cổ cãi:
- Rõ ràng là cô nhào vào lòng ta mà.
- Ngươi hung hăng như vậy, ra chiêu lại độc ác, nếu ta không nhanh trí nghĩ ra hiểm chiêu như thế thì cái mạng nhỏ này đã không còn.
Tường bị đuối lý nhất thời không nói được gì, hồi lâu mới nhớ đã điểm nguyệt khiến cô gái không cử động được. Y vội vàng giải nguyệt cho cô rồi cất tiếng hỏi:
- Triệu cô nương tên gì?
Hồng y thiếu nữ ngồi bó gối, hồi lâu mới trả lời:
- Ngươi đã tự nhận tên của mình thì ta cũng không hẹp hòi giấu giếm. Ta tên Triệu Yến.