Sau lưng Tuyết Lan là Lưu Văn Long, học sinh nam to cao nhất lớp. Nó vừa đi vừa vỗ tay nhè nhẹ :
- Không ngờ đã đến nước này mà vẫn còn có một cảnh phim tình cảm yêu đương lãng mạn đến vậy. Giỏi lắm, Huy!
- Long, cậu muốn gì đây!?
Nghe Tuyết Lan hỏi, nó gằn giọng :
- Không phải chuyện của Lan!
Rồi nó lại quay sang Huy, nhếch miệng cười nhạt tỏ vẻ căm ghét :
- Huy à, từ lâu mày đã rất thích chống đối tao rồi mà phải không? Từ việc tao xài điện thoại trong giờ học, cho đến chọc phá mấy đứa con gái lúc ra chơi!
Vừa dứt lời nó nhanh như cắt, ném mạnh con dao xuống cạnh người Huy. Lưỡi dao găm cứng vào đất, móc hẳn lên một đám bụi đất bay loạn xạ. Tuyết Lan hốt hoảng hét lên :
- Không được làm bậy, Huy đang bị thương!
- Yên tâm đi, đây không phải thể loại thích ăn hiếp kẻ yếu. Nhưng tao nói cho mày biết, Huy, chương trình này có lẽ là cơ hội tốt nhất mà ông trời cho tao để giải quyết mối thù đó. Nếu mày là một thằng đàn ông, trưa mai đến trung tâm khu C2 gần nhà kho gặp tao, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Phải đến nếu mày còn sống, hãy nhớ đó!
Long cúii người rút dao khỏi mặt đất, đôi mắt nó đỏ ngầu ngầu nhìn thẳng vào mặt Huy. Tuyết Lan vẫn còn lo sợ nhìn theo khi bóng Long đã dần dần biến mất đằng sau những rặng cây rừng.
- Chuyện này là sao hả Huy?
- Không có gì, hẳn là Long đã ghét Huy từ lâu lắm rồi. Nhân chương trình này cậu ta muốn giết Huy để trả thù đó mà.
- Cái gì, Long muốn giết Huy?
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi, ta mau đi thôi, đến tòa nhà nằm giữa A1 và A2, thế nào cũng có người ở đó.
- Được, đi thôi nào, để mình giúp Huy đứng dậy.
Tụi nó lại tiếp tục đi. Bây giờ, mặt trời đã bắt đầu lên cao, tỏa ra những ánh nắng gay gắt.
- Không biết giờ này bố mẹ chúng ta đang làm gì nhỉ? - Huy đột nhiên cất tiếng hỏi, giọng buồn buồn xúc động.
- Chắc là họ đang lo lắm - Tuyết Lan trả lời, giọng nó chợt run run - Hôm nay là ngày em Lan ra viện sau khi phẫu thuật, Lan đã hứa với nó là sẽ dắt nó đi chơi, bây giờ lại gặp chuyện này, không biết nó có chịu đựng được hay không nữa?
Dường như Lan sắp khóc, nó cố gắng nén lại, lấy tay quẹt quẹt những giọt nước mắt bắt đầu ứa ra nơi khóe mắt.
- Đi nhanh lên nào Huy, các bạn chắc đang chờ chúng ta!
- Ừ! - Huy trả lời, nó làm ra vẻ phấn khởi để an ủi Tuyết Lan.
Chẳng mấy chốc tụi nó đã đi đến chân đồi. Ngay chân đồi, trên đống đá trắng, không, bây giờ chúng đã chuyển sang màu đỏ thẫm. Không còn bất ngờ, Huy và Tuyết Lan tiến đến gần, là Dương Ngọc Bích và Nguyễn Hoàng Dũng. Họ đang nằm cạnh nhau, tuy không hiểu họ nghĩ gì, nhưng dường như cả hai đều đang cười! Ngay lúc này đây, những hình ảnh của Dũng và Bích trong quá khứ cứ như những thước phim, quay cuồng trong đầu chúng nó. Còn đâu hình ảnh cậu học sinh gầy gầy cao cao bị phạt đứng ngoài hành lang, thỉnh thoảng lại quay cổ vào nhoẻn miệng cười, nháy lên ánh mắt tinh nghịch với bọn nó? Còn đâu một cô bạn dễ thương với khuôn mặt xinh xinh, mái tóc dài óng ánh và đôi mắt long lanh như những vì sao? Còn đâu cô tổ trưởng gương mẫu đến lớp từ thật sớm để quét dọn mỗi khi có ca trực nhật? Giờ đây họ chỉ còn là những thi thể bị thương tích đầy người, bộ đồng phục học sinh rách bươm ở nhiều chỗ, bết dính từng mảng đỏ.
Những hình ảnh ấy đan xen vào nhau, làm sống mũi tụi nó bắt đầu cay, nước mắt lại lại sắp tuôn trào.
- Không, không được khóc. Chúng ta không được khóc, không được yếu đuối như vậy. Họ không muốn chúng ta như vậy!
- Đúng, Bích, Dũng, hãy yên nghỉ! Tuyết Lan, ta mau đi thôi!
Tuy nói vậy, tụi nó vẫn vừa đi về phía trước vừa lưu luyến, ánh mắt vẫn hướng về phía chân đồi. Đến khi những tảng đá đã bị lớp lớp cây cối che khuất, tụi nó mới nghẹn ngào nhìn về phía trước, tiếp tục đi.
"Nữ sinh số 5 - Dương Ngọc Bích, vũ khí : Nỏ ; Chết"
"Nam sinh số 7 - Nguyễn Hoàng Dũng, vũ khí : Súng lục ; Chết"
"CÒN LẠI : 28"
9:23 AM, Khu C3 - Nhà kho.
- A! Bọn họ về rồi kìa!
-Danh! Vinh! Hai người có tìm được Huy và Long chưa?
Danh trả lời :
- Vẫn chưa, bọn mình đi cũng khá nhiều chỗ nhưng không gặp họ.
- Rừng rậm âm u rộng lớn vậy, họ lại còn tìm chỗ trốn nữa, tìm ra không dễ chút nào đâu! - Vinh tiếp lời.
Bọn kia nghe nói vậy nên ỉu xìu.
- Huy thì nhanh trí, giỏi suy tính, Long thì giỏi về công nghệ, tin học các thứ. Tìm thấy họ chúng ta mới có cách thoát khỏi đây được.
- Đúng đó, không biết họ đang ở đâu nữa?
- Thôi nào ngừng nói chuyện đi, vào ăn trưa nào mọi người! Mì xào, mì xào tới đây!
Tiếng của Tố Quyên từ đằng sau vọng ra. Năm học sinh bên ngoài nghe thấy kéo nhau đi vào.
- Oa, nhìn ngon quá, Tố Quyên tương lai chắc chắn là một siêu đầu bếp rồi! - Thùy Liên reo lên.
Nghe tới hai từ "tương lai", bầu không khí chùng xuống một cách nặng nề.
- Mình xin lỗi, mình quá lời thì phải. - Thùy Liên ngượng nghịu.
- Tương lai chúng ta sẽ ra sao đây? - Gia Hân cất giọng buồn buồn. Tố Quyên, vốn là một cô nàng hoạt bát, lúc nào cũng giữ cái bộ điệu vui vẻ, vỗ một phát vào mông nó, cười :
- Thôi nào, đừng có nhắc mấy chuyện vớ vẩn đó vào giờ ăn chứ! Mọi người ăn thử xem, mì và gia vị các thứ tuy cũ nhưng vẫn còn trong hạn sử dụng đó!
Cả bọn bắt đầu ngồi xuống. Vinh cầm đũa gõ gõ lên mặt bàn, nói :
- Công nhận là chúng ta may thật, trốn được đến tận chỗ này, lại còn là một nhà kho có cả đống súng đạn với lương thực nữa. Thật khó tin!
- Khó tin nhưng mà là sự thật, hi hi! Có khi ông Thần số phận bảo rằng : "Các ngươi là những người rất rất rất tốt, các ngươi sẽ được thoát khỏi đây." thì sao!
Tố Quyên nói một cách tinh nghịch làm cho bọn kia cười tít mắt.
- Ơ sao còn không chịu ăn nữa, tôi giận bây giờ! - Vừa nói nó vừa chống hai tay lên hông, mặt tỏ vẻ giận dỗi, rồi nó nhìn sang Trúc Linh đang ăn một cách ngon miệng.
- Đúng là chỉ có Trúc Linh mới là người biết thưởng thức nghệ thuật, "Ai lớp du!!!"
Nó ôm chầm lấy Trúc Linh, mặt cười vẻ hạnh phúc lắm, Trúc Linh cũng cười nhè nhàng đáp lại, bọn kia thấy thế gãi đầu gãi tay, Gia Hân thì chu mỏ :
- Ghê quá, hai đứa bị less kìa các bạn, ha ha!
Tố Quyên chưa kịp phản ứng với Gia Hân thì bỗng mặt Trúc Linh nhăn nhó lại. Nó tỏ vẻ đầy đau đớn, hai má nó phồng lên, "Aaa!" một tiếng rồi nôn ra một vũng máu. Mặt nó trắng bệt, máu từ miệng, từ mũi bắt đầu tuôn ra như suối. Người nó đổ sầm xuống, đầu nó đập xuống và nằm trên mặt bàn, hai tay thì buông thỏng xuống đất, quơ qua quơ lại, nó đang rên ư ử, có lẽ nó chưa chết vì thuốc chỉ mới bắt đầu ngấm. Cả lũ như chết điếng cả người, ngã lăn xuống đất vì sợ.
- Là thuốc độc! Trong mì có thuốc độc! - Gia Hân kêu lên, giọng run run.
- Cái gì!!! - Danh ngạc nhiên.
- Là ai!!! - Vinh quát lên
- Tố Quyên, chỉ có mình cậu nấu ăn thôi phải không? Tại sao cậu lại làm vậy! Tại sao lại muốn hại chúng tôi! - Là tiếng hét của Thùy Liên, Trúc Linh là bạn ngồi cùng bàn với nó.
- Không phải mình, mình không làm gì cả! Mình không bỏ thuốc độc! Mình hoàn toàn vô tội! - Tố Quyên hai tay vừa ôm lấy đầu vừa nói, nó quỳ xuống đất, và bắt đầu khóc.
- Đừng chối nữa! Lúc tối thấy cậu không ngủ mà lén lúc làm gì đó, tôi đã nghi rồi! Ra là muốn giết hết chúng tôi để cậu và Vinh là người chiến thắng!
- Tối qua tôi không ngủ được nên đi dạo lòng vòng. Vả lại, nếu tôi bỏ độc vào mì, Vinh ăn phải nó thì sao? Đừng vu khống khi không có bằng chứng!
- Chỉ cần bỏ độc vào từng dĩa và không bỏ vào của cậu và Vinh là được!
- Cậu câm đi, hôm qua thấy tôi không ngủ thì cậu cũng đang thức mà phải không, biết đâu chính cậu mới là người bỏ độc vào trong mì và hôm nay sẽ không ăn nó!
- Hai bạn! Bình tĩnh lại đi! - Gia Hân chen vào. Lúc này đồng minh của Trúc Linh là Danh thì đang dùng hai tay ôm lấy đầu chui vào một góc, nó đang khóc, người run như cầy sấy. Thùy Liên lại quát lên :
- Đồ khốn, bây giờ lộ mặt rồi hả, định đổ cho người khác nữa à!
Cả lũ như đóng băng lại khi thấy Thuỳ Liên chạy đến cầm khẩu tiểu liên dựa ở góc tường lên.
- Giúp mình một tay, Hân! Không thể để hai tên giết người này sống được!
Vừa nói xong nó đã bóp cò, đạn bắt đầu nổ đì đùng, vang dậy cả một góc trời. Tố Quyên và Vinh kịp thời nhảy vào núp sau một chiếc tủ sắt, nhưng cánh tay trái Tố Quyên đã bị đạn sướt qua, máu chảy ròng ròng...
- Chó chết, mày xem mày đã làm gì kìa, tay tao đang chảy máu này! Mày đừng có áp đặt cái tư tưởng lãnh đạo của mày lên tao mãi chứ, bây giờ mày đâu phải tổ trưởng nữa! Thế này là quá đủ rồi, xem đây, mình mày có súng à!
Tố Quyên rút ra một khẩu súng khác, nhoài người ra và bắt đầu bắn loạn xạ. Vinh hốt hoảng ôm cứng nó lại nhưng tay nó vẫn không ngừng hướng nòng súng ra phía ngoài và bắn liên tục. Bên ngoài, Gia Hân cũng cố gắn ngăn cản Thùy Liên lại, nhưng vô ích, đúng lúc đó thì cái vòng trên tay Danh nổ tung, để lại những đám khói đen sì và những vệt máu loang lổ chạy dọc trên tường.
Tiếng đạn nổ chát chúa cứ thế vang lên, những viên đạn trúng vào tường, vào những chiếc bàn ghế gỗ kêu lụp bụp, trúng vào những vật kim loại thì toẹt lửa và kêu leng keng. Chúng chỉ ngưng lại khi cả 4 người chúng nó đều nằm la liệt trên những vũng máu, sàn nhà ngập trong máu tươi. Vinh và Gia Hân đều bị trúng đạn khi cản chúng nó lại. Đôi mắt Gia Hân bắt đầu mơ màng, quang cảnh xung quanh bắt đầu mờ dần đi, khắp người nó đau thắt như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào vậy, xung quanh mặt, quanh tóc, quanh cổ nó độc một màu đỏ của máu và cái mùi đặc trưng.
Nó nhoẻn miệng cười trên khuôn mặt trắng bệt, nhìn về đám bạn đang nằm la liệt xung quanh, thều thào :
- Chúng ta đều là những đứa ngu ngốc, lẽ ra, chúng ta có thể sống sót ít nhất cho tới ngày mai, nhưng xem chúng ta đã làm gì thế này? Tất cả chúng ta đều là kẻ ngu ngốc, là những kẻ... thua cuộc.
Nó gục hẳn. Thấp thoáng đằng xa vang tiếng bước chân của ai đó đang dẫm lên những chiếc lá khô nghe sột soạt.
"Ha ha!" - hắn cười nhẹ.
9:45 AM
"Nữ sinh số 21 - Trần Trúc Linh, vũ khí : Kìm điện ; Chết"
"Nam sinh số 8 - Lê Hữu Danh, vũ khí : Dao gấp ; Chết"
"Nữ sinh số 22 - Ngô Thùy Liên, vũ khí : Súng lục ; Chết"
"Nam sinh số 41 - Nguyễn Quốc Vinh, vũ khí : Búa ; Chết"
"Nữ sinh số 34 - Lê Thị Tố Quyên, vũ khí : Dao gấp ; Chết"
"Nữ sinh số 16 - Trương Gia Hân, vũ khí : Nỏ ; Chết"
"CÒN LẠI : 22"